Một thiền sư rất nổi danh
Lãng du theo đám mây xanh cuối trời
Chân ông in dấu khắp nơi
Một ngày dừng trước lâu đài nhà Vua
Cao sang, đẹp đẽ, nên thơ
Trông vừa vĩ đại lại vừa uy nghi
Thật là tráng lệ kể chi
So cùng tiên cảnh khác gì là bao.
Thiền sư lặng lẽ bước vào
Không hề có lính gác nào ngăn ông
Tiến gần đến trước ngai rồng,
Nhận ra khách quý Vua mừng hỏi thăm:
“Thưa ngài có chuyện chi cần?”
Thiền sư lên tiếng: “Dừng chân cuối ngày
Tôi cần chỗ ngủ đêm nay
Ở trong cái quán trọ này mà thôi!”
Nhà Vua kinh ngạc, trả lời:
“Lâu đài vua chúa là nơi chốn này
Và ta làm chủ nơi đây
Phải đâu quán trọ đêm nay cho ngài!”
Thiền sư bèn nói khoan thai:
“Thế tôi xin hỏi lâu đài trước đây
Ai từng là chủ nơi này
Ai từng cư ngụ bao ngày tháng qua?”
Nhà Vua nói: “Chính cha ta
Cha ta là chủ. Nay xa cõi đời!”
Thiền sư hỏi tiếp: “Vậy thời
Trước cha ngài nữa, ai người chủ đây?”
Nhà Vua gằn giọng đáp ngay:
“Lâu đài, tài sản dựng gây lâu đời
Chính do ông nội ta thôi
Giờ đây ông cũng xa nơi cõi trần!”
Vừa điềm tĩnh, vừa ân cần
Thiền sư chẳng chút ngại ngần nói luôn:
“Lâu đài là chốn dừng chân
Người đi, kẻ đến cứ lần lượt thôi
Ghé đây ngắn ngủi, tạm thời
Đúng là quán trọ như lời của tôi!”
(thi hóa Truyện Cổ Phật Giáo)
Bùi Vũ Long viết
NAM MÔ THẬP PHƯƠNG THƯỜNG TRỤ TAM BẢO
Nguyện đem công đức này
Hướng về khắp tất cả
Đệ tử và chúng sanh
Đều trọn thành Phật đạo.