Thông thường, người ta thường quan niệm từ bi là dành lòng từ cho những chúng sinh đang hiện hữu, đang còn một đời sống thực tại” còn đối với những người đã khuất, những vong linh không còn hiện hữu trên cõi đời thì ít khi người ta nghĩ đến thực niệm từ bi, thế nhưng đối với những vong linh đã khuất, lòng từ bi cũng là điều vô cùng cần thiết.
Gia đình tôi trước đây sinh sống trên một mảnh đất rộng gần 3.000 mét vuông, xung quanh nhiều cây cối, vắng vẻ và biệt lập, chiều xuống khoảng tầm 7 giờ tối là rất ít người qua lại, nơi đây ngày xưa là vùng kháng chiến, tôi được nghe Ông Bà mình kể lại ngày trong chiến tranh, bước ra cổng là thấy xác người nằm lăn lốc vì bị trúng đạn, nhiều lính tráng hy sinh, bỏ mạng nơi này. Phía sau khu đất nhà tôi là những ngôi mộ cổ đá ong đã có từ rất lâu, chiều xuống, chỉ có mình tôi ra sau thắp hương, có hôm đi đâu về trễ, Trời tối mù, tôi ra sau mộ, người nhà vẫn hỏi “Giờ này mà dám đi ra ngoài sau hả?” Tôi bình thản trả lời là “đâu có gì đâu”. Thật sự trong lòng tôi chưa bao giờ sợ hãi những ngôi mộ cổ và mộ Ông Bà, mỗi lần ra thắp hương, tôi thường ngồi lại rất lâu vì khoảng không gian ở đó rất là yên tĩnh, tôi không có cảm giác gì sợ sệt mà cảm thấy xung quanh mình luôn có Ông Bà phù hộ, mỗi lúc gặp chuyện gì buồn, rối rắm, tôi vẫn ra sau mộ ngồi thủ thỉ một mình và tôi có một linh cảm có người lắng nghe, chia sẻ và hóa giải cho tôi, quả thật là sau đó, tôi rất mau chóng vượt qua cảm giác bế tắc, buồn bã, bệnh tật cũng được tiêu trừ.
Có một thời gian, xung quanh nhà tôi thường xảy ra những hiện tượng lạ lùng, cứ khoảng 1 giờ đêm, màn hình máy tính tôi đang ở chế độ ngủ thì tự động bật lên, cửa sổ trên phòng có tiếng gõ dù ở trên cao và xung quanh không có hành lang, chiếc xe đạp sút sên nằm một chỗ khá lâu, bỗng dưng dây sên trở lại bình thường dù trong nhà không có ai sửa lại.
Một buổi chiều nọ, khi tôi đang ngồi sau nhà cho Mèo ăn, phía trước mặt tôi là căn phòng tắm bỏ hoang, lâu rồi không còn sử dụng, khi đó bất chợt tôi ngước mặt nhìn lên thì thấy một người thanh niên ở trong phòng tắm, rồi đi về phía vách tường, tôi nhoài người ngó theo vì có vài thắc mắc trong đầu nhưng tôi không thấy người thanh niên đó ở đâu nữa, tôi có một linh cảm là lạ, khi tôi hỏi những người trong nhà thì không có ai ở trong nhà tắm đó cả.
Một buổi tối khuya, khi Dì tôi đang đứng ngoài sân thì thấy bóng người thanh niên đi trong sân nhà, khi hỏi ra thì không ai còn thức rồi những bóng trắng vào giấc khuya là đi lướt qua cái đường hẻm giữa hai căn nhà, có khi cái bóng lừng lững trắng xát đi ngang qua cửa, rồi cánh cửa lùa tự nhiên kéo lại mà không có ai va chạm, rất nhiều những hiện tượng lạ diễn ra xung quanh ngôi nhà tôi ở. Khi đó, có người khuyên tôi nên trấn yểm gì đó cho những vong linh đừng quấy phá, nhưng tôi nghĩ những vong linh cũng như một chúng sinh, dù mất đi nhưng linh hồn họ đâu đó vẫn còn, vì lý do gì đó chưa siêu thoát được, miền đất này ngày xưa nhiều người chết, nên vong linh là điều không thể tránh khỏi. Người ta nói, những nơi bỏ hoang một thời gian sẽ có vong linh vào trú ngụ, tôi tin điều này là có thật vì người sống hay người đã khuất, ai cũng cần một nơi để nương náu, những vong linh họ không có thân mạng nhưng hồn khí họ vẫn còn, có thể họ thể hiện những việc làm nào đó cho ta thấy là cũng có một lý do. Vậy là tôi đi mua bánh trái, nhang đèn, giấy tiền vàng bạc về bày mâm cúng, chiều hôm đó, khi Trời sụp tối, tôi mang mâm cúng ra sau nhà, tôi tự viết một bài khấn rồi thắp nhang khấn vái, tôi chỉ cầu mong những vong linh không còn bị đói khát, nếu có trú ngụ trong mảnh đất nhà tôi thì cũng ở yên lành, đừng quấy phá, khi đó tôi khấn bằng một lòng thương vì tôi nghĩ những vong linh cũng giống như một đứa trẻ con, một người đang bị đói khát, với con người khi đói khát, chúng ta phải cho ăn, cho uống, với người trong gia đình đã khuất thì chúng ta cúng kiếng đủ đầy thì tại sao với những vong linh xa lạ, chúng ta lại dùng cách trấn yểm? Trấn yểm chẳng khác nào đẩy một chúng sinh đang đói khát, đang cùng đường vào tận chân tường, vào căn phòng biệt giam rồi khóa trái cánh cửa, không cho ăn uống, không được giải thoát, như vậy chẳng những không hiệu quả mà càng làm cho sự bức bối, quấy phá của những vong linh ngày càng nhiều hơn.
Có một điều lạ là sau hôm tôi lập bàn cúng và khấn nguyện thì kể từ hôm đó đến nay, gia đình tôi không còn xảy ra những hiện tượng kỳ lạ đó nữa.
Có những nơi khi chúng ta đến ở thường gặp hiện tượng khó hiểu, nhất là ở những nơi vắng vẻ, rừng núi hoặc những ngôi nhà bỏ hoang, lâu năm không có người ở. Vì sao mình lại hay gặp những hiện tượng lạ lùng ở nơi như vậy? ở góc độ tâm linh, tin vào thuyết luân hồi và cho rằng linh hồn còn tồn tại sau khi chết, người ta lý giải rằng có thể vì người khuất mặt khuất mài, họ đang trú ngụ ở đó đã lâu, giờ mình đến ồn ào, chiếm chỗ thì họ không đồng ý, họ đuổi mình đi, nên mới có nhiều người khi nằm ngủ ở chỗ lạ là bị ai đó đánh vào người, nắm chân kéo xuống đất hoặc đứng nhìn họ chằm chằm… cũng có thể lâu rồi không ai cúng kiếng, những vong linh đói khát, khi thấy có người đến ở thì họ xin một bữa ăn. Thay vì dùng bùa trấn yểm thì khi đến chỗ lạ, mình nên cúng một ít bánh nước rồi thắp hương khấn nguyện, đọc một bài Kinh, xin người khuất mặt cho mình được ở đây và đừng quấy phá vì người khuất mặt đôi khi cũng là những quế nhân phù trợ cho mình tai qua nạn khỏi nếu mình biết thương và tôn kính họ.
Người sống hay người đã khuất cũng đều cần sự từ bi trong đối xử, một cái cây cũng có linh hồn, khi đã trồng lâu năm mà bị chết, chúng ta cũng thấy tiếc thương, nếu chúng ta đã có lòng xót thương cho cây cỏ, chúng sinh thì đối với vong linh cũng vậy, lòng từ bi không chỉ dành riêng người đang sống mà cũng cần dành cho những người đã khuất.
Linh hồn người đã khuất có thật sự tồn tại hay không? Đến nay vẫn chưa có bằng chứng nào cụ thể nhưng về mặt tâm linh, vẫn luôn có sự tương giao cảm xúc giữa người sống và người đã khuất, việc trù yểm bùa chú là một hình thức phản khoa học và mê tín dị đoan, bùa chú không mang tính khai sáng, cứu rỗi, ngược lại còn ẩn chứa tà thuật khi một số người lợi dụng đạo giáo thần quyền để làm điều sai trái, vì vậy để tránh được sự quấy phá của những vong linh, chỉ với một phương cách là dùng lòng từ bi để hóa giải bởi trong đạo Phật luôn mong muốn mọi chúng sinh khi đã vãng sanh thì sẽ được về với cõi niết bàn, việc trì tụng cũng là cách hộ niệm, dẫn đường cho những người cận tử được ra đi nhẹ nhàng, về nơi an lạc, nếu có những vong linh còn vất vưởng đâu đó, không có nơi thờ cúng, không nơi nương tựa thì chúng ta nên đọc Kinh, trì tụng và cúng kiếng cho họ để họ được siêu thoát, khi đã được khai hóa, những vong linh không còn luyến tiếc cõi trần và từ đó không còn theo quấy phá người sống nữa.
Những hiện tượng kỳ lạ liên quan đến vong linh, đến nay người ta vẫn chưa thể lý giải được và cũng chưa ai có đủ cơ sở để bác bỏ rằng vong linh là không tồn tại. Từ bi với những vong linh nghe như một thuật ngữ mơ hồ nhưng khi chúng ta ý thức được rằng sự sống và cái chết là một vòng luân hồi giữa duyên sinh và hoại diệt, biết khởi niệm yêu thương, tồn tại lòng từ thì chúng ta sẽ thấy rằng vong linh cũng cần sự hộ trì và cứu rỗi.
Xem thêm: Làm thế nào để khởi được lòng từ bi
Phật tử Võ Đào Phương Trâm
(Pháp danh An Tường Anh)
Để lại một bình luận