Ở bên Ấn Độ thời xưa
Có nhiều giáo phái ganh đua tuyên truyền
Một môn phái nọ trong miền
Vừa thờ ma quỷ, lại tin thánh thần
Đứng đầu lãnh đạo xa gần
Một bà mạnh bạo tay chân vô ngần
Lại thêm mập mạp tấm thân
Giọng bà “thủ lãnh” vang ầm chói tai
Nhưng bà ăn nói có tài
Cho nên thế lực trong ngoài lan xa.
Một hôm tin chợt loan ra
Rằng thái tử Tất Đạt Đa tu hành
Nay thành đạo, ngát hương lành
Giờ đi giáo hoá chúng sinh giúp đời.
Bà nghe tin chợt rụng rời
Sợ rằng mình sẽ chẳng người nào theo
Rồi đây đệ tử mất tiêu
Bao nhiêu ảnh hưởng sớm chiều rã tan,
Canh khuya suy nghĩ miên man
Suốt đêm trằn trọc lo toan mưu thần
Hại người bà chẳng ngại ngần
Hạ uy tín Phật bà cần ra tay.
Sáng ra bà vội đi ngay
Tới nơi đức Phật hôm nay ngồi thiền
Bà khiêu khích thật cuồng điên
Múa may chửi bới huyên thuyên, tục tằn.
Mặc bà quát tháo dữ dằn
Phật Đà vẫn cứ vô vàn an nhiên
Gốc cây tinh tấn ngồi thiền
Bà kia thấy vậy nổi điên thêm nhiều.
*
Mặt trời lên, nóng như thiêu
Bà điên mệt lả, đói meo bụng rồi
Lại thêm khát nước quá trời
Rát khô mồm miệng, rã rời chân tay
Mệt nhoài bà ngã lăn quay
Trong lòng suy ngẫm loay hoay rối bời,
Sau cùng bà lết đến nơi
Hỏi thăm đức Phật sao ngài lặng yên.
Thấy rằng hội đủ cơ duyên
Phật Đà xuất định, lời hiền dạy ngay:
“Hãy nghe ta hỏi điều này
Nhà ngươi có giỗ một ngày gần đây
Bao nhiêu bánh trái chất đầy
Ngươi cầm ít bánh trong tay làm quà
Biếu người hàng xóm gần nhà
Người ta không nhận thì quà về ai?”
Bà “thủ lãnh” vội chê bai:
“Ồ! Nghe thiên hạ mọi người khen ông
Là người giác ngộ vô cùng
Lại thêm trí tuệ ai hòng vượt đây
Giờ nghe ông hỏi câu này
Sao mà ngớ ngẩn, thơ ngây, buồn cười,
Bánh tôi mang tặng cho người
Nếu người không nhận thời tôi mang về!”
Ôn tồn Phật dạy cho nghe:
“Sáng nay cũng vậy có gì khác đâu
Bao lời thô tục trước sau
Mà ngươi đem tặng ta nào nhận đây
Vậy thời cái món quà này
Trao về ngược lại vào tay ngươi rồi,
Giống người cầm đuốc đi chơi
Nếu đi ngược gió lửa thời cháy tay,
Giống người vung bụi cho bay
Nếu vung ngược gió bụi quay lại mình,
Giống người ngửa mặt trời xanh
Mà phun nước miếng có thành công đâu
Nước kia rơi xuống thật mau
Lại làm dơ mặt dễ nào tránh qua!”
*
Quý thay lời nói Phật Đà
Khiến tâm bà chợt sáng ra nhiều điều
Thấy lời Phật thật cao siêu
Thấy mình thua thiệt thật nhiều sáng nay:
“Mất ăn bữa sáng, đói thay
Lại thêm khát nước, cổ này khô ran
Nói nhiều mỏi miệng vô vàn
Múa may xỉa xói tay chân đau nhừ
Nắng làm mệt lả lừ đừ
Rồi sinh bệnh hoạn từ từ tránh đâu
Thuốc men chạy chữa tốn hao
Gây thêm phiền não buộc vào thân nhân,
Hôm nay bỏ buổi làm ăn
Mai này nếu bệnh còn làm được chi!”
Nghe lời Phật, bà nghĩ suy
Tâm bà cảm nhận, tức thì thăng hoa
Nhận ra chân lý sâu xa
Thấy rằng đức Phật quả là tối cao
Thật ngài đáng kính biết bao
Vô cùng giác ngộ ai nào sánh ngang
Lòng bà khâm phục vô vàn
Khiến cho thái độ vội vàng đổi thay
Đến quỳ trước đức Phật ngay
Cầu xin sám hối hôm nay lỗi lầm
Hứa quay về dẹp quỷ thần
Và mang đệ tử theo chân của mình
Tìm về ánh đạo quang vinh,
Bà cầu xin Phật cho mình quy y.
Rồi bà đệ tử mới kia
Đường về vui bước nghĩ suy chân tình
Nghiệm ra lời Phật tốt lành,
Để dằn hung bạo thói mình xưa nay
Miệng bà luôn nhắc câu này:
“Ai gieo gió, gặt bão ngay, khổ đời!”
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Thi hóa Truyện cổ Phật giáo)
Để lại một bình luận