Có ông hoàng tử ngày xưa
Tên là Nhẫn Nhục, nhân từ nổi danh
Yêu thương mọi kẻ xung quanh,
Lại thêm trí tuệ thông minh hơn người,
Khôi ngô tướng mạo rạng ngời
Toàn dân khen đức, khắp nơi mến tài.
Vua và hoàng hậu yêu ngài
Vì lòng hiếu thảo ít ai sánh cùng.
Một hôm vua bệnh trong cung
Thuốc men dùng mãi vẫn không giảm nhiều
Ông hoàng lo lắng đăm chiêu
Cùng quan họp lại sớm chiều nghĩ suy
Bàn nhau xem có cách gì
Kiếm ra thuốc quý mang về chữa vua.
Trong triều có kẻ lọc lừa
Manh tâm muốn cướp ngôi vua lâu rồi
Chờ vua bạo bệnh qua đời
Hại luôn hoàng tử là người nối ngôi,
Gian thần thừa dịp ngỏ lời:
“Thuốc hay tuy biết. Kiếm thời khó sao!”
Ông hoàng: “Dù khó xiết bao
Tìm cho bằng được, ta nào chịu thua!”
Gian thần: “Tiên dược xin thưa
Đó là bộ não người vừa thanh xuân
Lại thêm hiếu thảo vô ngần
Có lòng nhân đức xa gần đều khen!”
Vui mừng hoàng tử hỏi liền:
“Não ta dùng chế thuốc tiên được nào?”
Gian thần trong bụng mừng sao
Bề ngoài giả bộ buồn rầu xin thưa:
“Nào ai hơn được tâm từ
Nào ai hiếu thảo được như bằng ngài
Não ngài làm thuốc thật hay
Nhưng nghe sao thấy đắng cay bội phần
Triều thần đâu nỡ bất nhân
Nào ai lại dám nhẫn tâm cùng ngài!”
*
Ông hoàng khẳng khái buông lời:
“Ta đây nào có tiếc đời gấm hoa
Nếu mà cứu mạng vua cha
Thì ta dù chết lòng đà sướng vui!”.
Triều thần thương cảm ngậm ngùi
Toàn dân hay chuyện người người lệ sa.
Ông hoàng truyền: “Cắt đầu ta
Mổ ra lấy não đem hòa thuốc ngay
Cầu Trời phù hộ thuốc hay
Chữa vua khỏi bệnh ta đây ngậm cười!”.
Khen thay lòng hiếu tuyệt vời
Cho nên động đến đất trời linh thiêng
Thuốc hay như có phép tiên
Uống xong chén thuốc vua liền khỏe ra.
*
Ông hoàng hiếu với mẹ cha
Là tiền thân Phật Thích Ca thuở nào.
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Thi hóa Truyện Cổ Phật Giáo)
Để lại một bình luận