THƠ PHẬT GIÁO
Tác giả: Võ Đào Phương Trâm
*****
Vọng Mê
Đời người một cõi ta bà
Quẩn quanh không khỏi những sa lầm đời
Giữa tiền giữa bạc lả lơi
Giữa mê dục lạc, bể khơi huyệt phần
Giả vờ tốt với tri nhân
Mà tâm thả chốn hồng trần cuồng si.
Miệng thì nói những từ bi
Mà tâm chẳng bỏ tư nghì đảo điên
Vui buồn chen chúc ngẫu nhiên
Vô minh trong cõi hoàng tuyền khóc than
Kiếp người rơi vỡ, hoang mang
Vẫn đi nhặt nhạnh tro tàn héo khô
Khóc cười giữa những hư vô
Vết thương cứ xé, cứ vồ nát tan
Vẫn chưa thoát mộng truy hoan
Vẫn mê vẫn đắm, vẫn mang khổ phiền
Trần ai lắm kẻ ngã nghiêng
Lần theo u tối xuống miền trầm kha
Kéo lê mấy bận hoa đà
Nương về cõi lạc, đừng sa bụi trần
Thân tâm khổ lụy phù vân
Có ai nhận biết được phần họa may
Thoát đi con sóng thiên tai
Trở mình tỉnh thức, qua ngày mông mênh
Lầm than mấy bận nhớ quên
Rũ tay tan giấc mộng ghềnh thẳm đau.
Rửa trôi một vết xước nhàu
Ngồi nghe Kinh Pháp mà trao tâm lành.
******
Sắc Không
Em về trên nhánh phù hoa
Những nhành cỏ thảo như là chao nghiêng
Nắng chiều nhẹ tựa phong miên
Hoàng hoa phủ lấp sân thiêng góc Chùa
Sương Trời rơi lạnh vườn thưa
Cỏ lau lất phất bông đùa nhẹ tênh
Thiên thai một cõi mông mênh
Dạo chơi mấy cảnh bồng bềnh chân như
Huyền không sắc sắc hư hư
Thản nhiên mở cánh phong thư bụi trần
Nặng lòng mấy cõi phù vân
Cũng qua một kiếp đến dần thái lai
Rũ đi những nặng bi ai
Con đường đạo hạnh từ nay ghé về
Qua đi những mộng những mê
Ngồi trong tỉnh thức xa bề trầm luân!
*****
Ngộ Mê
Ta đi trong cõi mình ta
Giật mình bỗng ngỡ như là đã quen
Con đường bản thể ngã nghiêng
Cố tìm một bước thanh thiên mộng trần
Du đường trăng ngỡ phù vân
Ta đi lạc giữa vô ngần đảo điên
Buộc vào một mối quàng xiên
Dốc thân tâm để an nhiên tựa vào
Hoạ thành một giấc chiêm bao
Lẫn trong đoản nguyệt thì thào tỉ tê
Tiếng đồng tiếng vọng bùa mê
Đổi câu sáo ngữ mua về bình yên
Áo choàng áo gấm lầm duyên
Ta đi thay chiếc áo thiêng nhạt màu
Tưới trồng những ngọn thanh tao
Rồi nâng chiếc lá gối vào thường xuân…
*******
Miền Tâm Thức
Ta ngủ quên trên mảnh phù hoa
Nơi năm tháng chất dài mộng mị
Thời gian trôi đi như huyền bí
Giữa phận người rũ rượi hư không
Bóng tối kéo dần qua bên song
Nhà ai thắp nến hồng sáng mượt
Để mân mê, vỗ về lả lướt
Mộng hồng hoang say khướt tình trần
Những linh hồn bay bổng lâng lâng
Nắm tay nhau rồi cùng nhảy múa
Không định rõ mặt người từa tựa
Lẫn trong màu sương khói âm u
Có tiếng đàn ai như đang ru
Nửa tỉnh nửa mê, rã rời thổn thức
Lê chân qua miền tối đen màu mực
Rồi lặng nghe tiềm thức đủ đầy
Có một bàn tay…
Mộng mị cơn say
Ta chếnh choáng giật mình bấu víu
Rồi bận bịu
Giữa mịt mờ hoang phế phù vân
Ta ngã trên mảnh buồn thi nhân
Bỗng tìm thấy có màu ánh sáng
Nhỏ nhoi, nhập nhoạng
Như đóm lửa thắp lên chạng vạng
Giữa ngày không quang đãng
Nặng trì….
Đôi chân lao đi chẳng cần suy nghĩ
Như cái bóng nhẹ tênh huyền bí
Lững lờ cô tịch giữa thinh không
Lẫn lộn trong tâm thức mênh mông
Một chiếc bóng lặng thinh
Vẫn đi theo về miền ánh sáng
Bước ra khỏi vũng lầy mắc cạn
Đã neo chân lặn ngụp nửa đời
Ta lần mò rời khỏi trầm khơi
Khi phù hoa tan vào mảnh lửa
Những vui buồn như chưa từng hứa
Rơi giữa nhánh cội Thiền
Và từ đó!…những an nhiên
Đặt chiếc lá màu xanh trong trẻo
Những chiếc lá không bao giờ héo
Giữa mộc hồ vắng lặng phù hư,
Ta đi qua những ngày trầm tư
Là qua đi qua chuỗi ngày bất định
Khi tỉnh giấc không còn tâm bệnh
Rời xa vùng chệnh choạng ngã nghiêng
Là đi qua những khoảng muộn phiền
Miền ánh sáng nhiệm màu huyễn hoặc
Những đóa hoa lung linh màu sắc
Nở trong ngần, đẹp đẽ khoan thai
Ta thấy ánh sáng của sớm mai
Họa lên nhiều dung nhan gương mặt
Người hành hương về nơi sâu lắng
Để theo dòng thanh thản diệu kỳ
Về nơi đây, lặng lẽ thắp từ bi
Ta rơi hết mảnh buồn đã cũ
Nơi có những bình yên lưu trú
Nở trên miền tâm thức hồi sinh.
*****
Bình yên giữa đời
Bên góc bếp nóng hổi
Có con Mèo ngủ say
Cuộn tròn như chiếc gối
Mân mê từng ngón tay
Chú Mèo ngoan vô tư
Mê ngủ rất hiền từ
Xa xa chùa Thiên mụ
Tiếng chuông về chân như
Con đường dài vô tận
Nặng nhọc một kiếp người
Ngồi xuống đây một chút
Để cho lòng nghỉ ngơi
Một đời người trôi qua
Mấy ai mà đoán được
Những vui buồn phía trước
Vô thường tựa nhành hoa.
Theo gió thổi mây bay
Ta khép đời vụn dại
Rụng rơi chiều hoang hoải
Ru mềm những ngón tay
Tiếng chuông từ sơn khê
Đường xưa nhớ lối về
Nén hương trầm ấm khói
Nghe đời nhẹ cơn mê.
Câu kinh gieo từ bi
Chiếc lá tre hoan hỉ
Đặt nỗi buồn xuống nghỉ
Cho tâm hồn thảnh thơi.
Hết
Để lại một bình luận