Thưở xưa có một người ngu
Đến thăm nhà bạn rất ư thân tình
Chủ nhà vui đãi khách mình
Bữa cơm đạm bạc, có canh ăn cùng
Chàng chê canh lạt khó dùng
Chủ bèn nêm chút muối trong canh này
Chàng ăn cảm thấy ngon ngay
Nên chàng tự nghĩ loay hoay trong đầu:
“Ngon nhờ ít muối thêm vào
Muối nhiều ngon chắc gấp bao nhiêu lần!”
Thế rồi chàng chẳng ngại ngần
Xin nguyên chén muối bỏ luôn miệng mình
Nuốt đi hết, tưởng ngon lành
Nào ngờ chất muối mặn kinh hồn người
Anh chàng tưởng chết tới nơi
Muối kia mà ngấm tàn đời còn đâu
Vội vàng móc họng ra mau
Để nôn, để mửa ngõ hầu cứu nguy.
*
Tu hành chớ có mê si
Uống ăn vừa phải lợi thì vô biên
Đừng theo tà giáo tuyên truyền
Nhịn ăn nhịn uống mà thêm sai lầm
Giữ gìn sức khoẻ tối cần
Mới mong đắc đạo thánh nhân tuyệt vời,
Dù cho nhịn bảy ngày trời
Hay mười lăm bữa, khổ đời thêm thôi
Tự mình hành hạ thân người
Chỉ thêm đói khát. So thời giống sao
Giống người ăn muối biết bao
Rời xa chân lý, lạc vào cõi mê.
*
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Thi hóa KINH BÁCH DỤ
phỏng theo The Stupid Man Takes Salt)
The Stupid Man Takes Salt
Once upon a time there was a stupid man who went to another man’s home. The host gave him something to eat. After he complained that the food was insipid, the host added a little salt to it. The stupid guest tried again, found it better, and thought that it was tasteful, because of the salt.
To his thinking, the food would be so much better, if he took a great deal of salt. Then this stupid and ignorant man ate it on an empty stomach. Afterwards, he had his palate out of order and fell ill.
The heretics, having learned that abstaining from food and drink might lead to the path of Enlightenment, immediately fasted for seven or fifteen days. They merely got fatigued and famished, accomplishing nothing in terms of Enlightenment. Those heretics are just like that stupid man, who, on account of the pleasant flavor that the salt enhanced, ate salt on an empty stomach only to lose all tastes (and get sick afterwards).
Để lại một bình luận