Đã biết quy luật muôn đời là sinh tử nhưng vẫn có người mong được phương thuốc trường sinh bất tử để được trụ mãi trên thế gian này, phương thuốc đó không bao giờ có. Đến lúc phải rời xa cõi trần thì cứ nấn ná, níu kéo, sợ hãi chẳng muốn đi.
Đời là cõi tạm nên của cải là phù du, chào đời hai bàn tay trắng thì khi lìa đời cũng trắng hai tay, vậy mà sao cứ cố mà tranh giành tài sản, để rồi tình thân bỗng chốc như kẻ thù. Đời là cõi tạm nên quyền lực chỉ là hư danh nhưng vẫn dùng mọi thủ đoạn để tranh nhau?
Đời là cõi tạm, mọi người đâu thể bên nhau mãi mãi nhưng sao con người cứ phải hận thù, ghét bỏ lẫn nhau làm gì.
Dù trần gian là cõi tạm, hàng ngày phải đối diện nhiều rủi ro, phiền não nhưng ta cứ phải sống. Biết rằng cuộc sống là hữu hạn nhưng cuộc sống thật quý báu ngần nào nên ta tin yêu cuộc sống để niềm vui luôn đến bên ta. Hãy nghĩ về những điều tốt đẹp và sống sao cho tươi đẹp hơn. Và “Cảm ơn đời mỗi sáng mai thức dậy; Ta có thêm ngày nữa để yêu thương”
Mời quý Phật tử nghe bài pháp thoại Quán trọ trần gian do ni sư Thích Nữ Hương Nhũ chia sẻ để hiểu thêm về cuộc đơ này
Bùi Vũ Long viết
NAM MÔ THẬP PHƯƠNG THƯỜNG TRỤ TAM BẢO
Nguyện đem công đức này
Hướng về khắp tất cả
Đệ tử và chúng sanh
Đều trọn thành Phật đạo.