Ở trên thế giới ngày xưa
Một thời “ngũ giới” người chưa biết rành
Tại Ba La Nại kinh thành
Có ông phú hộ nổi danh rất giàu
Cửa nhà, vườn ruộng trước sau
Lại thêm súc vật từ lâu họp bầy
Một đoàn bò lớn lao thay
Khiến ông phải mướn một tay chăn bò.
Mỗi năm khi lúa nhấp nhô
Ngày mùa lúa mọc ruộng bờ xanh tươi
Chàng chăn bò lại tức thời
Đem bầy súc vật vào nơi rừng già
Cho bò gặm cỏ nhởn nha
Và rồi sản xuất sữa bơ hàng ngày
Chàng chăn bò thâu lượm ngay
Mang về cho chủ nhà đây để dùng.
*
Khi đưa súc vật vào rừng
Hiểm nguy trong đó lại thường xảy ra
Cạnh khu rừng cũng không xa
Có con sư tử lân la rình mồi
Ưa thịt sống, ham máu tươi
Đàn bò kinh hoảng nên hồi hộp luôn
Sống trong sợ hãi chập chờn
Tinh thần căng thẳng, xác thân suy đồi
Sữa bơ sản xuất ít rồi
Chủ nhân thấy vậy thốt lời hỏi han
Chàng chăn bò vội thở than
Trình bày mọi việc rõ ràng đầu đuôi:
“Thưa ông chủ, dễ hiểu thôi
Bò cần yên tĩnh nghỉ ngơi an lành
Không hề xáo trộn thần kinh
Mới cho nhiều sữa để mình uống ăn,
Khi bò sợ hãi bất an
Chỉ vì sư tử ở gần một bên
Nên bò lo lắng thường xuyên
Sữa bò sản xuất tất nhiên không nhiều.”
Sau khi nghe rõ mọi điều
Chủ nhân giàu có đăm chiêu nghĩ rằng:
“Thật ra cũng chẳng khó khăn
Ta làm theo kiểu thợ săn bẫy mồi.”
Ông dò hỏi kỹ một lời:
“Thế con sư tử khi chơi trong rừng
Có thân con vật nào không?”
Chàng chăn bò đáp: “Thưa trong rừng già
Hươu nai sống khắp gần xa
Có con nai nọ thật là xinh xinh
So ra bé nhỏ thật tình
Cao chừng nửa thước, dáng hình dễ coi
Thường cùng sư tử rong chơi
Đôi bên quấn quýt lâu đời thân nhau.”
Chủ nhân ngẫm nghĩ hồi lâu
Rồi đưa kế hoạch thâm sâu tuyệt vời:
“Đàn bò cần được thảnh thơi
Mới cho nhiều sữa giúp người chăn nuôi
Bắt ngay nai nhỏ làm mồi
Hãy mang thuốc độc và rồi chà lên
Khắp trên thân thể nai hiền
Giữ nai ít bữa, thuốc liền khô đi
Thả nai nhỏ về rừng kia
Thế là sư tử tức thì lâm nguy
Khi mà sư tử chết đi
Hãy khiêng xác nó mang về cho ta
Đàn bò sẽ lại nhởn nha
Không còn sư tử để mà hoảng kinh
Lại thảnh thơi, lại an bình
Sữa bơ sản xuất cho mình nhiều thêm.”
*
Chăn bò theo đúng lệnh trên
Bắt nai, tẩm độc rồi liền thả ra
Khi nai trở lại rừng già
Con sư tử nọ quả là vui thay
Cho nên mất cảnh giác ngay
Tỏ ra bất cẩn bữa nay mất rồi
Không hít gió, không ngửi mùi
Chẳng hề cẩn thận đánh hơi xem chừng
Liếm quanh nai vẻ vui mừng
Tỏ tình quyến luyến vô cùng tương thân
Thế là thuốc độc ngấm dần
Con sư tử nọ lìa trần thảm thương!
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Thi hóa, phỏng dịch theo bản văn xuôi
THE CARELESS LION
của Ven. Kurunegoda Piyatissa & Tod Anderson)
*
TRUYỆN SƯ TỬ BẤT CẨN
Ông phú hộ tại Ba La Nại là tiền thân Đức Phật.
Để lại một bình luận