Đêm nay trăng sáng non ngàn
Ở trong tịnh xá Kỳ Hoàn trang nghiêm
Phật Đà yên lặng ngồi thiền
Hào quang ngũ sắc toả miền nhân gian
Trời khuya gió mát mơn man
Thiền đường tĩnh lặng, hương làn ngất ngây
Tỳ kheo quần tụ nơi đây
Trầm tư mặc tưởng, lòng say đạo mầu
Cố công tu luyện chuyên sâu
Cội nguồn nghiệp chướng mong mau tỏ tường
Trừ oan nghiệt, diệt tai ương
Trở nên hữu ích tìm phương giúp đời.
Tỳ kheo gồm cả ngàn người
Chàng kia mới nhập vào nơi cửa thiền
Vì bồng bột tuổi thanh niên
Muốn mình sớm đắc đạo liền như ai
Mang Kinh Di Giáo tụng hoài
Kinh Phật Ca Diếp giúp loài chúng sinh,
Chàng này tụng suốt đêm thanh
Cầu ngài gia hộ cho mình đạt mau,
Dù tu hành chẳng bao lâu,
Cũng thành chánh quả, đạo mầu tinh thông.
Màn đêm u tối mênh mông
Càng khuya càng thấy mịt mùng khắp nơi
Tỳ kheo mỏi mệt rã rời
Mà sao bờ giác xa vời, biệt tăm
Cả ngoài thân lẫn trong tâm
Có hề giác ngộ ra phần nào đâu.
Rất hời hợt chẳng nghĩ sâu
Tỳ kheo buồn chán, u sầu tâm can
Đường tu muốn chấm dứt ngang
Quay về nẻo cũ lầm than tục trần.
Phật Đà chan chứa lòng nhân
Đoán ra ý định! Muôn phần thương thay!
Thương tỳ kheo thoái chí này
Nên sai thị giả gọi ngay người vào,
Từ bi Phật hỏi đôi câu:
“Trước khi đến với đạo mầu Như Lai
Tại gia nơi chốn trần ai
Khi con giải trí thích chơi những gì?”
“Bạch Thế Tôn chẳng nhiều chi
Suốt ngày con chỉ ham mê đàn cầm!”
“Dây chùng, đàn có chịu ngân?”
“Thưa không! Đàn sẽ bị câm tiếng rồi!”
“Dây căng, đàn có vang lời?”
“Thưa dây đàn sẽ tức thời đứt ngay!”
“Dây vừa, chắc tiếng sẽ hay?”
“Bạch Thế Tôn! Tiếng đàn này tuyệt luân
Âm thanh thánh thót vô ngần
Du dương trầm bổng vang ngân tuyệt vời!”
*
Phật nhân đó dạy đôi lời:
“Người tu cũng vậy so thời khác đâu
Tu không tinh tấn dài lâu
Dễ gì thông hiểu đạo mầu được ngay,
Tinh tấn quá cũng chẳng hay
Cũng không kết quả, cách này cũng sai!
Tu vừa phải, tu khoan thai
Đừng nên thái quá sẽ hoài công thôi
Sinh tâm chán nản mấy hồi
Muốn hoàn cõi tục đường đời như con!”
Phât Đà vừa nói dứt xong
Tỳ kheo tỉnh ngộ, trong lòng ăn năn
Quỳ xin sám hối thành tâm
Nguyện theo lời Phật nương thân cửa thiền.
Khi lui về chốn phòng riêng
Nghe lời mãn nguyện tâm liền thảnh thơi
Đường tu tỏ ngộ rạng ngời
Như thuyền lạc hướng biển khơi mịt mờ
Lênh đênh không thấy bến bờ
Bỗng dưng hướng cũ bất ngờ tìm ra.
Đêm dài tăm tối đã qua
Tâm hồn người chợt thăng hoa nhiệm mầu
Vầng dương chói lọi non đầu
Phá tan sương phủ từ lâu trong lòng.
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Thi hóa Truyện Cổ Phật Giáo)
Để lại một bình luận