Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa (Trọn bộ 200 tập)
- Chủ giảng: Lão Pháp Sư thượng Tịnh hạ Không
- Địa điểm: Hương Cảng Phật Đà Giáo Dục Hiệp Hội
- Thời gian: Ngày 5 tháng 4 năm 2010
- Người dịch: Bửu Quang Tự đệ tử Như Hòa
- Giảo chánh: Đức Phong và Huệ Trang
- Thu Âm: Trung tâm Diệu Pháp Âm
- Diễn đọc: Huy Hồ
PHÁP SƯ TỊNH KHÔNG: NẾU TÔI MẤT LÚC BỐN MƯƠI LĂM TUỔI, VÃNG SANH TÂY PHƯƠNG CỰC LẠC THẾ GIỚI THÌ PHẢI LÀ HẠ HẠ PHẨM VÃNG SANH TRONG CÕI PHÀM THÁNH ĐỒNG CƯ; NẾU HIỆN THỜI [NĂM 2011-NV] TÔI VÃNG SANH, ĐẠI KHÁI CÓ THỂ LÀ THƯỢNG BỐI VÃNG SANH TRONG CÕI PHÀM THÁNH ĐỒNG CƯ; (LỜI BÀN: SAU 11 NĂM ĐẾN NAY THÌ CẢNH GIỚI CỦA THẦY NHẤT ĐỊNH CAO ĐĂNG PHẨM VỊ, PHÀM PHU KHÓ NGHĨ BÀN, TUYỆT ĐỐI KHÔNG NGHI!!!)
Tôi chịu ảnh hưởng rất lớn từ Liễu Phàm Tứ Huấn. Một đời này, mạng tôi kém hơn mạng tiên sinh Liễu Phàm rất nhiều, nay có thể vượt trỗi ông ta, là vì trong đời này gặp gỡ Phật pháp, [những gì tôi có là] do tu từ Phật pháp, chứ không phải là trong mạng đã có. Trong mạng tôi không có của cải, nay muốn làm một ít việc, cần bao nhiêu tiền sẽ có người đưa đến. Chuyện lạ lùng là tôi cũng chẳng phải hỏi xin tiền ai, cũng chẳng hóa duyên, quyên mộ người khác, cứ tự nhiên mà có. Về thông minh, trí huệ thì giảng kinh năm mươi hai năm, mỗi năm một khác. Có những vị đồng học lâu năm đã nghe tôi giảng kinh trong quá khứ, quý vị biết tôi giảng kinh cảnh giới mỗi năm một khác. Về thọ mạng, tuổi thọ của tôi chỉ là bốn mươi lăm tuổi. Lúc bốn mươi lăm tuổi, đúng là bị bệnh một trận. Tôi trước nay chưa từng bị bệnh, chưa nằm nhà thương, cả đời này chưa nằm bệnh viện. Lần ngã bệnh ấy, tôi biết rõ thọ mạng đã tới, chẳng tìm thầy thuốc, cũng chẳng cần uống thuốc. Bác sĩ chỉ có thể chữa bệnh, chẳng chữa được mạng. Mạng đã tới, tìm bác sĩ vô dụng! Do vậy, tôi niệm Phật cầu vãng sanh, niệm một tháng bèn lành bệnh. Đó là Phật, Bồ Tát gia hộ. Nếu tôi mất lúc bốn mươi lăm tuổi, vãng sanh Tây Phương Cực Lạc thế giới thì phải là hạ hạ phẩm vãng sanh trong cõi Phàm Thánh Đồng Cư. Quý vị thấy hiện nay tôi tám mươi bốn tuổi, gần như sống lâu hơn bốn mươi năm. Tiên sinh Liễu Phàm chỉ sống lâu hơn [tuổi thọ đã định] hai mươi năm, tuổi thọ tôi tăng gấp đôi ông ta.
Sau bốn mươi năm ấy, nếu hiện thời tôi vãng sanh, đại khái có thể là thượng bối vãng sanh trong cõi Phàm Thánh Đồng Cư, tăng lên không ít, không có thời gian sẽ chẳng được! Vì vậy, phải dùng thọ mạng để làm gì? Dùng để tăng cao cảnh giới của chính mình, đó là có ý nghĩa, chứ không phải để hưởng thụ trên thế gian. Hưởng thụ là trật mất rồi, thọ mạng đã bị lãng phí. Hãy nên không ngừng nghiêm túc học tập để nâng cao cảnh giới của chính mình, tăng tấn phẩm vị vãng sanh của chính mình trong thế giới Cực Lạc. Chúng tôi cảm tạ Phật, Bồ Tát ban cho tôi thọ mạng, thọ mạng để làm gì? Thọ mạng của tôi để đến làm chuyện này!
Vì vậy, tuổi tác đã cao, đọc kinh, niệm Phật, giảng kinh vui sướng chẳng mệt, những chuyện khác hoàn toàn buông xuống, chẳng có nữa! Cuộc sống tùy ngộ nhi an, tùy duyên sống qua ngày, quý vị nói xem có tự tại lắm hay không? Thứ gì cũng không có, nhưng thứ gì cũng đều chẳng thiếu thốn, đó là phước báo thật sự. Quý vị thứ gì cũng đều có, thứ gì cũng đều bận tâm. Quý vị nghĩ xem: Nếu quý vị có nhà để ở, có phải quan tâm nhà cửa hay không? Tôi thì ngay cả nhà ở cũng chẳng có, thứ gì cũng đều chẳng phải bận lòng! Không có nhà để ở, nhưng mỗi ngày đều có căn nhà tốt đẹp để ở, nhà của người khác thì chính người ấy phải lo toan mọi lẽ! Tôi không có xe, quý vị thấy tôi ra khỏi cửa đều có xe để ngồi, xe chẳng phải của tôi, tôi cũng chẳng phải chăm sóc, yên tâm lên đường! Còn có nhiều người như thế kiếm tôi mời tôi đi giảng kinh thì tôi phải đi, nhiều năm như thế, tôi đã đi khắp thế giới. Trên đường lữ hành, trên thân tôi chẳng có tiền, máy bay bao nhiêu tiền một vé tôi không biết, toàn là do người ta mua sẵn gởi cho, chẳng bận tâm tí nào! Nếu quý vị có tiền, tự mình mua vé, rất phiền! Lại còn phải xếp hàng, quý vị nói xem có phiền lắm hay không? Vì thế, học Phật là hết thảy đều buông xuống, thật sự đắc tự tại!
Trích từ bài giảng Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa tập 105 do pháp sư Tịnh Không chủ giảng.
LÊ THỊ LỆ NGUYỆT viết
Nghe Thày giảng hay quá, kinh mong Thầy hưởng tho THẬT LÂU, RẤT LÂU để dạy chúng con hiểu biết Phât Pháp A DI ĐÀ PHẬT. Con ngộ đạo là nhờ có duyên nghe Thày giảng kinh Vô lượng thọ. Kính ơn Thày A DI ĐÀ PHẬT
Phạm Linh viết
adidaphat adidaphat cau cho the gioi hoa binh nhan dan an lac muon loai chung sinh deu duoc cuu do nam mo adidaphat'