Mọi người chúng ta, khi nào thấy rõ thân này không thật, thấy rõ cái nghĩ tưởng không thật và nhận ra cái chân thật, chừng đó mới hết luân hồi sanh tử khổ đau. Nếu cứ thấy thân duyên hợp là mình, thấy cái nghĩ tưởng sanh diệt là mình, thì luân hồi khổ đau không bao giờ hết. Tại sao vậy? Vì cái nghĩ tưởng sanh diệt là cái động, thân duyên hợp là cái động. Phàm cái gì duyên hợp và động thì luôn luôn biến chuyển, nó hợp tan, tan hợp không dừng, vì vậy mà luân hồi sanh tử mãi. Do đó, Phật mới chỉ cho người đời thấy tường tận thân và cái nghĩ tưởng không thật, để dứt cái vòng luân hồi đau khổ. Đó là Phật cứu chúng ta, giải thoát sanh tử khổ một cách rốt ráo. Nói như thế chắc có người thắc mắc: Thân không thật là mình, nghĩ tưởng không thật là mình. Vậy cái gì thật là mình? Tôi xin trả lời: Cái biết thân này không thật và nghĩ tưởng không thật, “ cái biết ” đó không phải là cái giả dối. Nếu nó giả dối thì đâu biết được thân và nghĩ tưởng không thật! Cái bị biết là thân và nghĩ tưởng, hai cái này không thật, cái hay biết mới là thật.
Khi thấy rõ thân này không thật, nghĩ tưởng không thật, nhận ra “cái biết ” hằng hiện hữu nơi mình, chừng đó mới hết khổ. Đó là giáo lý từ bi cứu khổ của đạo Phật. Chúng ta học Phật, học từ thấp lên cao, bước đầu là tam quy, ngũ giới. Sau đó biết thân tâm này là vô thường, vô ngã… tiến lên bước nữa biết vô minh là nguồn gốc của luân hồi sanh tử khổ, không sống với vô minh, mà hằng sống với trí tuệ là “cái biết” hằng hữu ở nơi mình. Ngang đây mới hết khổ. Đó là cách cứu khổ của đạo Phật mà Tăng Ni thường giảng dạy cho người đời nghe để tu học cho hết khổ. (Hòa Thượng Thích Thanh Từ)
Bài pháp thoại Tu sao hết khổ được thầy Thích Trí Huệ thuyết giảng nhân ngày tu Bát Quan Trai Giới tại chùa Phước An tỉnh Quảng Nam.
Để lại một bình luận