Alexander là một vị vua vĩ đại trên thế giới. Trên đường khải hoàn sau khi chiến thắng chinh phạt nhiều nước, năm 323 trước Công nguyên, Đại đế Alexander đã già yếu và ngã bệnh. Vào thời khắc ấy, ông nhận ra cái chết đang cận kề và ông không kịp trở về quê hương. Những vùng đất ông chiếm được, quân đội hùng mạnh, những thanh gươm bén, sự giàu có… tất cả đã không còn nghĩa lý gì. Ông gọi quan binh đến và nói: “Ta sắp rời bỏ thế gian này. Ta có ba điều ước nguyện cuối cùng và các người hãy thực hiện theo nó”. Các vị tướng hô vang tuân lệnh trong dòng nước mắt.
Ngài Alexander Đại Đế bắt đầu nói với các cận thần:
1. Quan tài của ta phải được khiêng đi bởi chính các vị ngự y (bác sĩ) giỏi nhất trên đời.
2. Tất cả các báu vật của ta (vàng, bạc, châu báu, …) phải được rải dọc theo con đường dẫn đến ngôi mộ của ta, và…
3. Đôi bàn tay của ta phải được để lắc lư, đong đưa trên không, thò ra khỏi quan tài để cho mọi người đều thấy.
Một vị cận thần của ngài, rất đổi ngạc nhiên về những điều yêu cầu kỳ lạ này, và đã hỏi ngài Alexander lý do tại sao ngài lại muốn như thế: “Thưa đức vua, chúng thần sẽ làm theo mệnh lệnh của ngài nhưng ngài có thể cho chúng thần biết tại sao lại muốn chúng thần làm như vậy?”
Cố gắng thở một hơi thật dài, đức vua chậm rãi nói: “Ta muốn mọi người hiểu được 3 bài học ở đời mà ta đã học được”
Điều thứ nhất: Ta muốn chính các vị ngự y (bác sĩ) giỏi nhất phải khiêng quan tài của ta để cho mọi người thấy rằng mặc dù ta có những ngự y giỏi nhất trên đời nhưng một khi phải đối mặt với cái chết, thì chính họ (là những người tài giỏi nhất) cũng không có tài nào để cứu chữa ta được.
Điều thứ hai: Ta muốn châu báu của ta được vung vãi trên mặt đất để cho mọi người thấy rằng của cải, tài sản mà ta gom góp được ở trên thế gian này, sẽ mãi mãi ở lại trên thế gian này (một khi ta nhắm mắt xuôi tay từ giã cõi đời).
Điều thứ ba: Ta muốn bàn tay của ta đong đưa trên không, để cho mọi người thấy rằng chúng ta đến với thế gian này với hai bàn tay trắng và khi rời khỏi thế gian này chúng ta cũng chỉ có hai bàn tay trắng.
Đến cuối cuộc đời, chúng ta sẽ nghiệm ra rằng, kho tàng quý giá nhất trên cuộc đời này không phải là vàng bạc châu báo hay địa vị cao sang mà là Tình Yêu Thương.
Quang Nam viết
Ôi thật là vi diệu thay.