Thơ Xuân Phật Giáo
Tác giả: Võ Đào Phương Trâm
*****
Xuân An Lạc!
Tiếng chuông xa…
Bóng chiều gần
Đoản buồn cảnh nguyệt tiếng tiêu ngân
Lòng trăng trôi suốt dòng cô tịch
Nâng cánh mạn thuyền, sông nước dâng
Có một người đi trong lặng lẽ
Chiều xuân ghé ngọn lá bồ đề
Dưới cội huyền chân thân tĩnh lặng
Nghe tiếng chuông chiều trên sơn khê
Người quét lá đa lòng niệm Phật
Thân tâm an tịnh giữa vô thường
Bảy nổi ba chìm theo sống thác
Vô ngã vội tìm nơi náu nương
Chiều nay nghe tiếng lòng buông lặng
Hoa rơi yên giấc cuối thác ghềnh
Ngoảnh nhìn năm tháng trôi vô tận
Thấy một phận người sao mông mênh!
Gột lại thân tâm giữa bão đời
Giật mình ngơ ngác những trầm khơi
Rũ áo phong lai tìm tuế nguyệt
Qua những úa nhàu, ta nghỉ ngơi!
******
Về dưới cội hiền
Sáo diều hát dặm đồng dao
Họa lên nhã khúc xoan đào lãng du
Vui cùng những bạn đồng tu
Lau khô những mảnh sương mù ủ ê
Người đi qua chốn đồng quê
Đứng nhìn sóng biếc, ta về bến chưa?!
Bóng đường trăng rọi thuyền xưa
Xa rời bến mộng qua mùa bão giông
Nắng chiều soi ngập mành song
Người nâng mảnh khuyết xa dòng thị phi
Ta đi qua chốn hoài nghi
Lắng nghe trong nắng xuân thì tiếng Kinh
Sương mờ phủ góc huyền minh
Về trong giác ngộ thấy hình bóng ta
Mộng thanh bần
Những sác na
Thênh thang nâu áo dung hòa đúng sai
Đời người mấy bận trần ai
Một dòng chiêm mộng tàn phai rã rời
Mong cho lòng được thảnh thơi
Xa đi khuất tất tơi bời ngã nghiêng
Cố tìm một chút bình yên
Để nghe cội rễ thánh hiền trùng lai.
****Hết****
Để lại một bình luận
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.